Quân sư vương phi – Chương 16: Ái muội

“Áo choàng? Àh, là Nguyệt Oánh biết ta sợ lạnh, cố ý tìm cho ta, nguyên lai là của Ngụy tướng quân.” Ngạo Quân vô tình nói, vẫn như cúi đầu thưởng thức mỹ vị.

“Mạc cô nương thật sự là hiền lương, Mạc quân sư thật đúng là có phúc, có một vị ‘Muội muội’ như vậy.” Nói xong cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Muội muội’, nhìn thoáng qua người choàng kín áo của Ngụy Tử Tề đang vùi đầu ăn thức ăn Mạc Nguyệt Oánh làm, Cẩn Hiên cảm thấy siêu chói mắt, khóe miệng gợi lên một chút châm chọc: “Mạc quân sư có ‘Người mới’, không biết còn nhớ ‘Người cũ’ hay không?” Cái cô nương kêu Tình nhi hắn vẫn còn nhớ rõ.

“Cái gì người cũ người mới? Vương gia, thứ cho Mạc Quân ngu dốt, không biết Vương gia nói tới người nào?” Ngạo Quân rốt cuộc ngẩn đầu nhìn Cẩn Hiên, hơi hơi nhíu mày, người này hôm nay sao lại thế này, nói chuyện đều mang hai ý nghĩa, cũng không biết hắn đang nói cái gì.

“Không biết? Xem ra, Mạc quân sư là ‘Quý nhân hay quên sự’, vậy bổn vương nhắc nhở ngươi một chút, ngươi còn nhớ tình cảnh ta và ngươi lần đầu tiên gặp mặt.” ‘Phụ lòng nhân’ chết tiệt này, sẽ không thật sự quên vị cô nương bị y ‘Vứt bỏ’ chứ?

“Uh.” Ngạo Quân lãnh đạm khẽ lên tiếng, nhớ tới lần đó, Ngạo Quân liền tức giận, tên Vương gia nhàm chán kỳ quái.

“Vậy ngươi hẳn là còn nhớ rõ ngươi với ta lúc ấy là vì người nào mà xung đột?” Cẩn Hiên hảo tâm ‘Nhắc nhở’ nói.

“Vương gia nói là… Mạc Tình?” Vô duyên vô cớ nhắc tới Mạc Tình làm gì, việc này có liên quan đến nàng sao?

“Mạc Tình? Nàng là người Mạc gia thôn? Kia nàng…” Cẩn Hiên hơi kinh ngạc nói. Nếu người kêu Tình nhi kia thật sự là người Mạc gia thôn, vậy chẳng phải nàng cũng không trách khỏi tai họa kia sao?

“Ân, nàng là nữ nhi của trưởng thôn, lần này diệt thôn nàng không tránh được.” Ngạo Quân bình tĩnh nói, coi như nói tới người xa lạ. Nhưng chỉ có nàng mới biết được, Âu Dương Cẩn Hiên lại một lần nữa nhắc tới Mạc gia thôn, làm cho lòng nàng có bao nhiêu đâu đớn. Sau khi ba ba qua đời, nàng có thói quen lấy lạnh lùng che dấu cảm xúc chân chính của mình.

“Ngươi…” Thấy Ngạo Quân bình tĩnh đạm mạc với người đã từng ‘Yêu’ y như thế, Cẩn Hiên đập bàn dựng lên, lửa giận lại bị khơi mào, hít một hơi thật sâu, Cẩn Hiên chậm rãi làm cho chính mình tĩnh táo lại, lại lãnh nghiêm mặt cười nhạo nói: “Mạc Tình chết, xem ra Mạc quân sư nữa điểm cũng không thương tâm, nói không chừng còn cảm thấy may mắn vì rốt cuộc thoát khỏi sự dây dưa của Mạc Tình? Ngươi nói, bổn vương nói có đúng hay không?” Nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống làm cho người ta vừa mời nhìn thấy lửa giận tưởng rằng mình hoa mắt.

“Đúng thì như thế nào, không đúng thì như thế nào? Đây là việc riêng của tại hạ, cùng với Vương gia tựa hồ không có quan hệ?” Ngạo Quân buông đũa trên tay, hai tay khoanh trước ngực, tà nghễ nhìn Cẩn Hiên nói. Làm một bộ dáng ‘Chuyện của ta liên quan gì đến ngươi’.

“Nếu các hạ đã là quân sư của bổn vương, chuyện của ngươi đương nhiên bổn vương muốn xen vào, huống chi ngày đó bổn vương từng đáp ứng Mạc Tình cô nương vì nàng làm chủ, Mạc Quân sư ngươi nói, việc này cùng bổn Vương làm sao không có quan hệ!” Cẩn Hiên trên mặt cười lạnh càng sâu, đầu chậm rãi cuối, thẳng đến mặt cách Ngạo Quân không quá mười li, trong mắt ẩn ẩn toát ra tia nóng bỏng. Hắn không hiểu được vì cái gì y có thể khinh địch như vậy khơi mào hắn tức giận.

“Ách? Vương gia, ngươi cũng không cần dựa vào gần như vậy nha?” Đột nhiên bị thân ảnh cao lớn áp chế, làm cho suy nghĩ của Ngạo Quân đột nhiên không còn, áp lực vô hình làm cho nàng nói không nên lời, trên mặt ấm áp càng làm cho nàng chân tay luống cuống, chỉ có thể kêu vị Vương gia đột nhiên tới gần rời ra một chút.

Nghe lời Ngạo Quân vừa nói, Cẩn Hiên mới ý thức được, tư thế hiện nay của hai người ái muội cỡ nào, đối phương nói chuyện nhiệt khí phun trên mặt hắn, làm cho tâm hắn ngứa ngáy. Hương vị thật hảo hảo a! Mạc Quân là một đại nam nhân trên người lại có mùi hương thản nhiên, bất đồng với vị phấn son nữ tử, loại mùi này có điểm quen, giống như đã ngửi ở đâu rồi, nhưng lại nghĩ không ra. Mùi hương thản nhiên, hơi thở ấm áp ái muội quanh quẩn ở hai người trong lúc đó, làm cho Cẩn Hiên vốn tâm ngứa ngáy, nhất thời giống như có trăm ngàn con kiến đang cắn, thất thần nhìn chằm chằm đối phương môi bạc khẽ nhếch lên, đầu càng ngày càng thấp.

Thấy Âu Dương Cẩn Hiên sau khi nghe nàng nói, không chỉ không có đứng lên, ngược lại dựa vào càng gần, rất nhanh sẽ đụng tới mặt nàng, Ngạo Quân đột nhiên tâm dân lên một cảm giác khác thường, mặt cũng có điểm hồng hồng, mất tự nhiên nói: “Vương gia, ta… Ta là nói ngươi không cần dựa gần như vậy, chứ không phải kêu ngươi gần chút nữa.”

Ngay tại lúc sắp hôn, thanh âm Ngạo Quân như một đạo kinh lôi tạc xuống làm cho thần trí Cẩn Hiên nháy mắt thanh tĩnh: Hắn vừa rồi muốn làm gì a? Hắn thế nhưng muốn hôn y, hôn một người nam nhân, giống như hắn đều là nam nhân? Hắn nhất định là điên rồi, điên rồi…

“Ách! Vương gia, ngươi không sao chứ?” Thấy Cẩn Hiên đột nhiên bật văng ra giống như tránh ôn dịch, sau đó vẻ mặt ảo não, hối hận, âm trầm đứng cách xa nàng vài bước, cúi đầu không biết đang trầm tư cái gì? Ngạo Quân đành phải lên tiếng hỏi. Nói, Lăng Ngạo Quân nàng thông minh tuyệt đỉnh, chỉ số thông minh tuyệt đối cao siêu, nhưng về tình yêu… Nói khó nghe một chút, chính là ngay cả học sinh tiểu học cũng không bằng, nàng còn căn bản là không hề biết mới vừa rồi nụ hôn đầu tiên của mình chút nữa bị đoạt, còn tại đó ngay ngốc. (Cái này gọi là bù qua xớt lại, ai)

“Không có việc gì!” Cẩn Hiên mặt âm trầm đáp.

Trong lúc nhất thời, hai người cũng không biết nên nói cái gì, trong doanh trướng tĩnh lặng giống như không có người, chính là trong không khí bay ra hơi thở ái muội chứng tỏ trong  đây còn có người.

“Khụ, Vương gia vừa nói muốn vì Mạc Tình làm chủ, không biết Vương gia muốn làm chủ như thế nào?” Ngạo Quân dẫn đầu mở miệng nói. Nàng cũng không muốn hỏi, chính là chịu không được không khí như vậy, không nói thì thôi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận, nàng như thế nào lại dẫn về đề tài này chứ.

“Này…” Lúc này Cẩn Hiên tâm cũng bình tĩnh lại, ngẩng đầu vừa định nói, lại không biết nên nói như thế nào? Y nói đúng, hắn muốn làm chủ như thế nào, Mạc Tình đã chết, hắn phải làm như thế nào đây? Hắn vừa rồi nói như vậy, chẳng qua là thấy Mạc Quân cùng Mạc Nguyệt Oánh ôm nhau đùa giỡn, cảm thấy bất công cho Mạc Tình mà thôi. (Nhưng thật sự là như vậy sao?)

“Nếu Vương gia nói không nên lời, xin thỉnh Vương gia trước đi ra ngoài, Mạc Quân còn muốn ăn cơm!” Ngạo Quân không khách khí hạ lệnh đuổi khách. Cũng không quản Cẩn Hiên, cầm lầy chiếc đũa tự mình gắp đồ ăn, trong lòng cũng không ngừng kêu lên: Đi nhanh đi, ngươi còn ở đây lòng ta lại không yên, một chút cơm cũng ăn không được. (TPD: Quân tỷ thật lợi hại nói 1 đằng nghĩ 1 nẻo. Ngạo Quân: Cái này gọi là tài năng bẩm sinh. TPD: Chứ không phải mắc chứng tâm thần phân liệt cấp độ cao nhất sao *zọt lẹ*. Ngạo Quân: cái này không phải lỗi của ta a! (–_–!))

“Hừ.” Cẩn Hiên mặt lạnh hừ một tiếng, tay áo vung lên, liền hướng trướng ngoại đi ra.

Cẩn Hiên đi đến cửa trướng, quay đầu lại, bí hiểm nhìn Ngạo Quân nói: “Đừng tưởng rằng ngươi có thể đem tất cả mọi người ra đùa bỡn, cho dù người đùa bỡn được Mạc Tình, Mạc Nguyệt Oánh, thậm chí Ngụy Tử Tề, nhưng ngươi tuyệt đối không thể đùa bỡn bổn vương. Nếu ngươi muốn đùa, bổn vương liền cùng ngươi đùa, nhìn xem cuối cùng là ai bị đối phương nắm trong tay đùa bỡn. Mạc quân sư, tự giải quyết cho tốt.” Nói xong, cũng không quay đầu lại ly khai doanh trướng của Ngạo Quân.

Ngay tại một giây trước Cẩn Hiên vừa ly khai, một giây sau Ngạo Quân buông đũa xuống, không tự giác thở dài nhẹ nhõm một hơi: Thật sự là khó hiểu a! Không có việc gì chạy tới doanh trướng nàng nói toàn điều khó hiểu, còn dựa vào gần như vậy, làm hại lòng nàng luôn cảm thấy là lạ, cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác như vậy. Còn những lời cuối cùng là có ý tứ gì, nàng khi nào thì đùa bỡn người, nàng đâu phải là một kẻ nhàn rỗi.

Ngạo Quân đối với bất luận kẻ nào đều lạnh lùng lãnh đạm, lúc này vẫn chưa nghĩ lại, vì sao nàng thấy Cẩn Hiên rời đi mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, vì sao nghe hắn nói một câu mà tâm thần không yên, vì sao khi hắn tới gần mà tim đập nhanh như vậy, vì sao…

“Ca, ngươi không sao chứ?” Thấy Cẩn Hiên rời đi, Nguyệt Oánh chạy nhanh vào, nhìn xem ‘Ca ca’ yêu quý của nàng có chuyện gì không? Cũng không nghĩ vừa tiến đến, chỉ thấy Ngạo Quân nhìn chằm chằm đồ ăn nàng làm mà không biết đang suy nghĩ cái gì.

“A! Không có việc gì.” Ngạo Quân phục hồi tinh thần đáp, Thấy Nguyệt Oánh vẻ mặt lo lắng, trong lòng cảm động, trêu đùa: “Chính là, Oánh nhi khổ tâm làm món ngon đều bị Âu Dương Cẩn Hiên làm cho lạnh. Ca, còn đang đói!”

“‘Xì’… Ca, ngươi chờ chút, Oánh nhi giúp ngươi hâm nóng lại.” Nguyệt Oánh phát cười nói. Ca cùng nàng nói giỡn như vậy, vừa rồi Vương gia chắc cũng không làm ca khó xử, ai, cũng là nàng khẩn trương, ca là người nào a! Thông minh như vậy, Vương gia như thế nào làm khó được ca. Xem vừa rồi bộ dáng Vương gia âm trầm rời đi, sợ người bị làm khó xứ là hắn!

“Không cần, ca nói giỡn thôi! Đồ ăn còn rất nóng! Oánh nhi chắc cũng đói, mau ngồi xuống cùng ăn đi!” Nói xong đã kéo Nguyệt Oánh ngồi xuống bên cạnh.

“Hảo, ca cũng cùng nhau ăn.” Nói xong gắp đồ ăn vào trong bát Ngạo Quân, khoái trá bất đầu dùng cơm.

Hai người cùng nhau ngồi ăn vui vẻ, đem những chuyện không thoải mái vừa rồi hết thảy ném ra phía sau, cùng nhau hưởng thụ sự ấm áp hiếm có này.

Ngày ngày thời gian trôi qua như dòng nước chảy, Ngạo Quân vẫn như cũ mỗi ngày đại bộ phận thời gian đều nằm ở trên giường ngủ, ngẫu nhiên thời tiết ấm một chút sẽ đi ra ngoài dạo, nhưng không có người biết nàng đi đâu và làm cái gì. Nguyệt Oánh cũng mỗi ngày đúng giờ đến gọi ‘Ca ca’ yêu quý của nàng rời giường, sau đó hai người cùng nhau ấm áp dùng cơm trưa. Ngụy Tử Tề trừ bỏ lúc có quân vụ, rãnh rỗi liền hướng doanh trướng Ngạo Quân chạy tới. Một người cũng thường chạy đến doanh trướng của Ngạo quân chính là Triệu Chi Dương, hắn xem Ngạo Quân không vừa mắt, nghĩ đến điều tra, về phương diện khác, tìm cơ hội tới nhìn người trong mộng của hắn.

Về phần Âu Dương Cẩn Hiên, sau cái ngày Ngạo Quân phân tích tình thế, hắn mỗi ngày vội vàng khảo sát địa hình, thao luyện binh lính, làm cho binh lính mau chóng thích ứng thời tiết rét lạnh, tìm ra phương châm chiến lược, xử lý các loại quân vụ, triệu kiến các vị tướng lãnh thương thảo quân sự, nhưng mỗi lần đều nhìn ngơ ngẫn chỗ ngồi vốn là của Mạc quân sư, mỗi một lần hội nghị quân sự, quân sư hắn cũng chưa đến, nghe nói mỗi ngày đều tránh ở trong doanh trướng, hắn cũng không miễn cưỡng, y tránh ở trong doanh trướng làm cái gì? Trong lòng hắn luôn hỏi như vậy, cũng không có người trả lời, từ ngày đó, hắn cũng không gặp lại y, buổi tối, hắn ngẫu nhiên đến hồ nước, thử xem có thể hay không lại một lần nữa nhìn thấy tiên tử làm cho tim hắn loạn, lại không hề thấy bóng dáng.

Rất nhanh đã qua hai mươi ngày, theo lời Ngạo Quân nói nội trong ba tháng trợ Cẩn hiên đả bại Gia Luật Ưng. Ngay tại một tháng sau, Gia Luật Ưng đưa chiến thư tới, song phương giằng co một tháng chấm dứt, trận đầu tiên sắp diễn ra, cuộc sống quân lữ của Ngạo Quân chính thức bắt đầu, thiên hạ đệ nhất quân sư từ này về sau được sinh ra…

About Thủy Phù Du

Một ngày cho công việc, một giờ cho thể thao, cả đời cho bạn bè vẫn còn quá ít.

Bình luận về bài viết này